BP - Theo cuốn sách “5 ngàn năm lịch sử Trung Hoa”, Lạn Tương Như là một chính khách của nước Triệu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người cực kỳ nổi tiếng giỏi về ứng xử để giữ uy tín của nước Triệu trước các nước chư hầu. Đời vua Huệ Văn Vương, nước Triệu thu được viên ngọc bích của họ Hòa nước Sở, là bảo vật nổi tiếng trong các nước chư hầu khi đó. Vua Chiêu Vương nước Tần nghe tin, sai người đưa thư cho vua Triệu với mong muốn xin đem mười lăm thành để đổi lấy viên ngọc bích. Vua Triệu cùng đại tướng quân Liêm Pha và các vị đại thần bàn rằng: Nếu mang cho nước Tần viên ngọc bích thì sợ chẳng những không được thành của Tần, mà còn bị lừa, nếu không cho thì lại lo nước Tần kéo binh đến đánh. Nhưng việc chọn người sang trả lời nước Tần vẫn chưa tìm được ai.
Liêm Pha là danh tướng thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông từng làm tướng nước Triệu, nước Ngụy và nước Sở. Liêm Pha có tài làm tướng. Năm 283 trước Công nguyên, nước Triệu theo kế hợp tung của nước Yên cùng đánh Tề Mẫn vương kiêu ngạo. Liêm Pha được Triệu Huệ Văn vương cử làm tướng đi đánh Tề dưới quyền tổng chỉ huy của tướng Yên là Nhạc Nghị. Liêm Pha phá tan quân Tề, lấy ấp Dương Tấn về nước Triệu. Nước Tề sau đó bị nước Yên đánh bại. Liêm Pha được làm Thượng khanh, dũng khí của ông nổi tiếng ở các nước chư hầu.

Trong sử ký “Liêm Pha Lạn Tương Như liệt truyện” có ghi lại câu chuyện “Chịu đòn nhận tội”. Chuyện kể lại rằng, Lạn Tương Như bởi vì có công “đem ngọc trả lại vua nước Triệu “mà được phong làm Thượng khanh. Địa vị của Lạn Tương Như khi đó đột nhiên cao hơn của Liêm Pha (một vị tướng giỏi là khai quốc công thần của nhà Triệu). Thấy vậy nên Liêm Pha không phục liền tuyên bố rằng, chỉ cần gặp mặt Lạn Tương Như thì sẽ làm nhục ông. Sau khi Lạn Tương Như biết được, ông đã cố gắng né tránh để không phát sinh xung đột với Liêm Pha. Mỗi lần vào triều, Lạn Tương Như thường cáo ốm vì không muốn tranh giành chức vị với Liêm Pha. Không lâu sau, lúc Tương Như ở thành Hàm Đan, khi đoàn xe của ông từ xa đã nhìn thấy đoàn xe của Liêm Pha, ông ra lệnh cho đoàn xe của mình rẽ vào một con hẻm để cho đoàn xe của Liêm Pha đi trước, tránh xảy ra xung đột.
Lạn Tương Như vì suy nghĩ cho xã tắc, nhiều lần đã nhượng bộ, không tranh giành, làm cảm động Liêm Pha. Môn khách của Lạn Tương Như thấy ông xử sự như vậy, liền cho rằng ông sợ nên đã nói rằng: Chúng tôi rời bỏ người thân, gia đình đến hầu hạ ngài là vì ngưỡng mộ tiết nghĩa cao thượng của ngài. Bây giờ chức vị của ngài cũng tương đương với Liêm Pha tướng quân. Tướng quân Liêm Pha mở miệng ra là nói lời ác, vậy mà ngài lại trốn tránh ông ta. Ngài quá sợ ông ta. Dù là người thường gặp phải cũng cảm thấy bị sỉ nhục, huống hồ là tướng quân như ngài! Nếu cứ ở đây thì chúng tôi sẽ là những người không có tiền đồ, xin ngài cho chúng tôi được cáo từ!
Lạn Tương Như kiên quyết giữ họ lại và nói: Các vị thử nghĩ xem, Liêm tướng quân và Tần Vương ai lợi hại hơn? Mọi người trả lời: Liêm tướng quân không bằng được Tần Vương. Tương Như lại nói: Với uy thế của Tần Vương, mà ta còn dám nói lý, quát mắng ông ta ngay trước triều thần nước Tần. Ta, Lạn Tương Như mặc dù tài hèn nhưng lẽ nào lại sợ Liêm Pha? Điều ta nghĩ đến là nước Tần lớn mạnh sở dĩ không dám xâm lược nước Triệu chúng ta, là bởi vì nước Triệu có ta và Liêm tướng quân! Hiện giờ nếu hai hổ đấu nhau, tất không thể cùng sinh tồn. Cho nên ta nhẫn nhịn Liêm tướng quân như vậy là vì ta luôn đặt sự an nguy của quốc gia làm đầu mà để chuyện cá nhân ở phía sau!
Khi những lời này của Lạn Tương Như được truyền đến tai Liêm Pha tướng quân, bấy giờ Liêm Pha mới bình tâm suy nghĩ, cảm thấy mình vì tranh giành địa vị cá nhân mà không nghĩ đến quốc gia đại sự, thật không phải là người quân tử. Thế là, Liêm tướng quân liền cởi áo bào, mang theo một cành mật gai đến gặp Lạn Tương Như để chịu tội. Lạn Tương Như thấy Liêm tướng quân đến xin chịu tội, vội vàng đi ra nghênh đón. Từ đó, hai người trở thành bạn tốt và đồng tâm bảo vệ nước Triệu.
Lời bàn:
Chữ nhẫn theo chữ Hán được ghép bởi hai chữ: Chữ đao ở trên và chữ tâm ở dưới. Đao là con dao, còn tâm là tim. Vì thế chữ nhẫn có nghĩa tâm mà không chịu nằm yên thì đao sẽ phập xuống tức thì. Hay dao đâm vào tim mà vẫn nhẫn nhịn thì đó mới là người quân tử, mới là bậc đại trượng phu. Từ đó mà suy ngẫm ra, nếu ai đó tự mình chịu được nhẫn nhịn thì dù dao kề cổ vẫn bình yên vô sự, bằng không thì tai họa sẽ giáng xuống đầu mình. Và cũng chính vì thế mà nhẫn trở thành tính cách của không ít người và là cách cư xử trong mối quan hệ giữa con người với con người, cũng như mối quan hệ giữa con người với mục đích, lý tưởng. Trong mối quan hệ giữa con người với con người, nhẫn chính là sự tu dưỡng đạo đức và tu dưỡng phẩm hạnh.
Trong cuốn sách “Luận về chữ nhẫn” của Mạnh Chiêu Quân có viết rằng: Bạn chớ nên cáu gắt, cáu gắt sẽ làm tổn thương hòa khí; bạn chớ nên tức giận, tức giận sẽ làm hủy hoại nguyên khí; bạn chớ nên đùa giỡn, đùa giỡn sẽ làm hỏng tài khí; bạn phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn sẽ có được thần khí. Và thực tế cuộc sống đã chứng minh rằng, những người biết nhẫn nhịn luôn thành công trong cuộc sống. Thế mới hay rằng, lời dạy của cổ nhân ngày xưa cho đến bây giờ vẫn còn nguyên giá trị.
ND
                            
                    
                    
                        Câu lạc bộ thơ tỉnh Bình Phước phấn đấu có 5 tác phẩm phổ nhạc                    
                
                    
                    
                        Chủ tịch nước Lương Cường: Với bộ máy hành chính mới, Hà Nội cần tiên phong đổi mới tư duy quản lý                    
                
                    
                    
                        Toàn văn phát biểu của Tổng Bí thư Tô Lâm với nhân dân TPHCM và thông điệp gửi nhân dân cả nước                    
                
                    
                    
                        Lãnh đạo Đảng, Nhà nước dự Lễ công bố các nghị quyết, quyết định sáp nhập đơn vị hành chính                    
                
                    
                    
                        Sổ bảo hiểm xã hội điện tử được cấp chậm nhất là ngày 1-1-2026