Thứ 4, 08/05/2024 00:33:20 GMT+7
Bình Phước, 30°C/27°C - 33°C
aA

Góc nhìn thẳng 14:08, 11/03/2021 GMT+7

Họ phản lại chính mình

Nhật Minh
Thứ 5, 11/03/2021 | 14:08:00 4,650 lượt xem

BPO - Đó là biệt danh không phải chỉ có cộng đồng mạng, mà của cả những người thân, đồng môn, đồng liêu và bạn hữu một thời đặt cho “Nhóm kiến nghị 72”. Trong nhóm này, có ông Nguyễn Đình Lộc (sinh năm 1935), ở huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An và từng là Bộ trưởng thứ hai của Bộ Tư pháp, giai đoạn 1992-2002. Thuộc thành phần cơ bản thời ấy và lại thông minh, ham học nên ông ta đã được cử đi đào tạo tại Liên Xô và có bằng phó tiến sĩ luật học. Sau khi về nước, ông ta được trọng dụng vào các vị trí quan trọng ở nhiều cơ quan khác nhau và là đại biểu Quốc hội các khóa VII (1981-1987), IX (1992-1997), X (1997-2002), XI (2002-2007). Và cũng như Nguyễn Đình Lộc, tất thảy những người trong nhóm này đều từng là cán bộ cấp cao hoặc trí thức có danh tiếng một thời ở các bộ, ngành của Trung ương và các trường đại học tại Hà Nội. Thế nhưng không bao lâu sau khi nghỉ hưu, cả Nguyễn Đình Lộc và những người trong nhóm này vì các lý do khác nhau đã nảy sinh bất mãn, cơ hội chính trị rồi “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” thành kẻ tự phản lại chính mình.

Vào ngày 4-2-2013, Nguyễn Đình Lộc với vai trò là người cầm đầu “nhóm kiến nghị 72”, gọi là “nhóm nhân sĩ, trí thức”, đã trao kiến nghị sửa Hiến pháp tại Văn phòng Ban dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992. Đây thực sự là nhóm chống Đảng, chống Nhà nước, gồm những cái tên cộm cán nhưng bất hảo như: Chu Hảo, nguyên Thứ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ; Nguyễn Minh Thuyết, nguyên Phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội; giáo sư Hoàng Xuân Phú; nhà văn Nguyên Ngọc; giáo sư Tương Lai; Nguyễn Quang A, nguyên Viện trưởng Viện IDS, Hà Nội; Phan Hồng Giang, tiến sĩ khoa học, nhà nghiên cứu văn hóa, Hà Nội; Lê Công Giàu, nguyên Phó bí thư Thường trực Thành đoàn thành phố Hồ Chí Minh; Phạm Duy Hiển, giáo sư, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu hạt nhân Đà Lạt, nguyên thành viên Viện IDS, Hà Nội; Huỳnh Tấn Mẫm, bác sĩ, đại biểu Quốc hội khóa VI, nguyên Chủ tịch Tổng hội Sinh viên Sài Gòn trước năm 1975...

Nhóm người này đã tự xưng trong bản kiến nghị, rằng: “…chúng tôi, những người Việt Nam ký tên dưới đây… nói lên ý kiến để nhân dân ta có một Hiến pháp bảo đảm sự toàn vẹn lãnh thổ và sự phát triển bền vững của đất nước, mang lại tự do hạnh phúc cho các thế hệ hiện tại và tương lai…”. Tất nhiên là nhóm người này không quên gửi kèm bản “Dự thảo Hiến pháp 2013” - gọi là tài liệu để tham khảo, thảo luận. Điều muốn nói ở đây là trong nội dung của bản kiến nghị này, có nhiều quan điểm sai trái mà lâu nay một số người thuộc nhóm bất mãn chế độ, cơ hội chính trị, phản động ở cả trong và ngoài nước được sự “tiếp sức” của các thế lực cực đoan, thù địch sử dụng như là một chiêu bài hòng chống phá Đảng và Nhà nước ta. Theo đó, những nội dung chính của kiến nghị chống Đảng này là:

Thứ nhất, họ đưa ra yêu cầu xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam tại Điều 4 của Hiến pháp, với lý lẽ vừa hết sức ngụy biện vừa suy diễn một cách tùy tiện, vừa công kích nói xấu Đảng ta. Trong khi đó, thực tế lịch sử cách mạng Việt Nam từ ngày có Đảng lãnh đạo đã chứng minh rằng, chỉ có tổ chức tiền phong là Đảng Cộng sản Việt Nam mới mang lại độc lập cho dân tộc, hạnh phúc cho nhân dân. Hơn nữa, trong toàn bộ quá trình thực thi các bản Hiến pháp 1946, 1959, 1980 và Hiến pháp năm 1992, đều gắn liền với những thắng lợi vĩ đại do Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo. Đây là sự thật lịch sử hoàn toàn không thể phủ nhận. Do vậy, việc đòi xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam trong Hiến pháp nếu xét về mặt đạo lý thuần túy thì đó là hành động vô ơn, bội nghĩa.

Thứ hai, họ đòi phân chia sự lãnh đạo duy nhất của Đảng, bằng cách yêu cầu thực hiện đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập, với lập luận “ru ngủ”, thậm chí là “mập mờ đánh lận con đen”, như: “Việc Đảng cầm quyền chấp nhận cạnh tranh chính trị là phù hợp với xu thế lịch sử, là điều kiện cho sự phát triển của đất nước, đáp ứng đòi hỏi của nhân dân, kể cả các đảng viên trung thực của Đảng Cộng sản Việt Nam trước bối cảnh hiện nay của đất nước”. Đúng là giọng điệu nói láo, bởi vì chẳng có nhân dân hay đảng viên nào chấp nhận đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập, ngoài những kẻ hèn nhát và phản động như chúng. Vì thế, nếu những ai bản lĩnh chính trị không vững vàng, lại nhẹ dạ cả tin và mất cảnh giác thì rất dễ dàng sa vào cái bẫy của họ. Thực tế đã có một số cán bộ, đảng viên có chức, có quyền, có tài sản không nhỏ đã bị mắc lừa và cuối cùng là thân bại, danh liệt. Chưa hết, có người chỉ vì ham cái “bánh vẽ” của bọn xấu để rồi phải ngồi tù vì tội phản dân, hại nước.

Thứ ba, nhóm này đòi phi chính trị đối với lực lượng vũ trang. Họ đưa ra lập luận hết sức đơn điệu và lạc lõng rằng: “Lực lượng vũ trang phải trung thành với Tổ quốc và nhân dân chứ không phải trung thành với bất kỳ tổ chức nào như quy định tại Điều 70 của Dự thảo Hiến pháp năm 2013”. Từ chỗ lập luận điên rồ này, họ đã đi đến chỗ ngông cuồng bằng việc đưa ra tuyên bố: “Chúng tôi yêu cầu bỏ quy định lực lượng vũ trang phải trung thành với Đảng Cộng sản Việt Nam”. Đây quả là một đòi hỏi phi lý và vô cùng lố bịch. Vì, nếu không có lực lượng vũ trang tuyệt đối trung thành thì liệu đất nước Việt Nam có được như ngày nay không? Và bài học về tình hình đảo chính ở Myanmar hiện nay là bài học cho những ai còn mơ hồ về vai trò lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối của Đảng đối với lực lượng vũ trang, cũng như sự trung thành tuyệt đối của lực lượng vũ trang đối với Đảng Cộng sản Việt Nam.

Đa nguyên chính trị, đa đảng lãnh đạo ắt sẽ xảy ra tranh giành quyền lãnh đạo và cuộc đảo chính ở Myanmar hiện nay, cũng như ở một số quốc gia trên thế giới thời gian qua vừa là bằng chứng vừa là bài học để nhân dân Việt Nam không chấp nhận đa đảng. Vì vậy, “nhóm kiến nghị 72” không đủ tư cách đại diện cho hơn 90 triệu người Việt Nam, mà chỉ là đại diện cho chính họ. Đó là những kẻ bất mãn với chế độ và cơ hội chính trị, rồi lại được các thế lực thù địch, phản động bơm thổi, dụ dỗ, kích động, lôi kéo, cổ xúy để thực hiện chiêu bài “diễn biến hòa bình”, “chiến tranh không tiếng súng” nhằm chống phá Đảng và Nhà nước ta, chống lại khát vọng xây dựng một nước Việt Nam độc lập, hòa bình, thịnh vượng của nhân dân ta.

Xin nhắc lại để mọi người đừng bao giờ quên rằng, những kẻ trở cờ, phỉ báng lịch sử, phản bội lý tưởng và dân tộc..., không bao giờ có kết cục tốt đẹp dù có chui xuống mồ. Luật đời là thế, đối với những kẻ như Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống ngày xưa và thời nay là Hoàng Văn Hoan, Trần Xuân Bách, Nguyễn Hà Phan, Trần Độ, Bùi Tín, Hoàng Minh Chính, Lê Hiếu Đằng, Nguyễn Trọng Vĩnh… thì nỗi nhục phản quốc cùng với tiếng nhơ muôn đời không bao giờ gột rửa được.

  • Từ khóa
120978

Ý kiến ()

0 / 500 ký tự
Đang tải dữ liệu