Thứ 6, 19/04/2024 10:41:05 GMT+7
Bình Phước, 30°C/27°C - 33°C
aA

Giải trí 14:56, 19/05/2018 GMT+7

Hạnh phúc ươm mầm từ sự sẻ chia

Thứ 7, 19/05/2018 | 14:56:00 245 lượt xem
BP - Trước khi lấy chồng, tôi đã thảo ra một bản “hợp đồng hôn nhân” với các điều khoản chặt chẽ về vai trò, trách nhiệm của vợ, của chồng và tôi cứ đinh ninh thể nào bản “hợp đồng” kia cũng được thực hiện nghiêm chỉnh.

Ban đầu chồng tôi chỉ cười xòa khi vợ bắt ký “hợp đồng”, rồi anh cũng thực hiện một số điều khoản được ghi trong đó khiến tôi mừng thầm với kiểu quản lý gia đình của mình. Nhưng chỉ được thời gian ngắn mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi. Công việc, bạn bè cứ cuốn anh đi sau mỗi chiều tan sở, mặc cho tôi nước mắt ngắn dài trách móc, anh vẫn chỉ cười xòa nói lâu lâu phải gặp bạn bè chứ. Và mỗi lần như thế đón anh về là bộ mặt sưng sỉa của tôi, điểm thêm vài dòng nước mắt nhạt nhòa cũng chẳng làm anh thay đổi.

Rồi tôi có thai đứa con đầu lòng, anh thay đổi hẳn, đi làm về không còn la cà bia bọt cùng bạn bè. Thay vào đó anh về sớm chở tôi đi ăn những món ngày thường chẳng bao giờ đụng đến mà không hiểu sao khi có thai lại thèm đến vậy. Tôi còn nhớ khi ấy là mùa chùm ruột, tôi thèm đến quay quắt vị chua gắt chấm muối ớt. Ấy vậy mà ra chợ chẳng kiếm nổi một chỗ bán loại trái ấy. Thương vợ, nghe bạn mách ở đâu có là anh liền xách xe chạy đi kiếm.

Thế rồi sau khi con chào đời, bao nhiêu mệt nhọc trong quá trình ở cữ khiến tính tình tôi cáu bẳn. Phần vì mệt mỏi không được ngủ đủ giấc, phần vợ như biến thành một người khác hoàn toàn khiến anh chán nản và tiếp tục lao vào các cuộc vui chơi bù khú với bạn bè. Một mình tôi vật lộn với con nhỏ và biết bao việc không tên, tình cảm vợ chồng ngày càng nhạt nhòa sau mỗi lần anh về trễ, say khướt. Tôi lại lôi bản “hợp đồng” ra nhắc nhở buộc anh thực hiện, anh thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến lời tôi nói.

Tôi thay đổi chiến thuật không nấu cơm chiều, anh đi chơi được tôi cũng đi chơi được. Tôi thường ôm con sang nhà mẹ chơi đến tận tối mới về và khóa máy luôn. Cho đến một hôm đã 10 giờ đêm anh vẫn chưa về mà liên lạc với anh không được, tôi mới hốt hoảng đi tìm, rồi gọi điện cho bạn anh mới hay chồng mình bị té cầu thang đang bó bột trong bệnh viện mà gọi cho tôi lại không được. Tôi quáng quàng chạy vào bệnh viện ôm lấy anh nức nở, anh bảo rằng anh cũng là người có lỗi, nếu anh biết quan tâm vợ nhiều hơn thay cho những cuộc vui thì vợ đã không cư xử như vậy. Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhận ra vun vén hạnh phúc gia đình không phải quy trách nhiệm cho ai mà phải cùng nhau sẻ chia vui buồn trong cuộc sống. Về nhà tôi đã đốt ngay bản “hợp đồng”, vì tình cảm vợ chồng muốn bền vững thì phải xuất phát từ con tim.

Nam Phương

  • Từ khóa
107897

Ý kiến ()

0 / 500 ký tự
Đang tải dữ liệu